;

Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

Sống ở Hà Nội, chắc cả đời đi thuê nhà

Sau giờ tan tầm, vẫn nguyên bộ dong phuc cong so tôi lập tức đứng dậy về mà không dám làm thêm gì cả. Vì chỉ cần muộn 5 phút thôi là đường đã đông nghịt, người đổ ra đường tràn lan.

Ở Hà Nội tôi quá khổ rồi

Mỗi lần nghĩ tới cuộc sống ở quê nhà yên ả, nhẹ nhàng, thanh tịnh, tôi lại thèm được cảm giác về quê biết bao. Sau mỗi giờ tan tầm, tôi lại phải chen chúc, nhích từng bước đi về tới căn phòng trọ ở cách chỗ làm 6km. Tôi chán nản vì ngày nào cũng phải vội vàng, vội hít khí độc từ khói xe nhả ra, vội chen lấn xô đẩy và vội… về. Mà có muốn vội cũng nào có được, vì đường không thể nào chỉ có mình mình đi.


Sau giờ tan tầm, tôi lập tức đứng dậy về mà không dám làm thêm gì cả. Vì chỉ cần muộn 5 phút thôi là đường đã đông nghịt, người đổ ra đường tràn lan. Và rồi, phải đi tới cả 40 phút, tôi cũng không được về nhà. Mà nào phải nhà, chỉ là căn phòng rộng hơn chục m, đi về đã mệt lại còn không thở nổi, ngồi trong phòng hẹp bí bách khó chịu.

Nghĩ lại cảnh ở nhà mình, đất rộng người thưa, về nhà có bố, có mẹ, có họ hàng, anh chị em mà hạnh phúc biết bao! Cuộc sống chốn đô thành quá nhiều bon chen. Công việc mặc đồng phục công sở thì lương ba cọc ba đồng, nhưng tại sao con người ta vẫn có bám trụ ở đây để rồi thuê một căn phòng hẹp. Con cái sau này sinh ra rồi sẽ không có sân chơi. Tôi tin chắc rằng, chẳng có ai trong chúng ta chưa từng chứng kiến cảnh ách tắc giao thông ở Hà Nội. Nhìn cảnh đó đúng là, chán không muốn sống ở mảnh đất thủ đô này nữa luôn.

đồng phục công sở

Đâu còn hạnh phúc như ngày yêu nhau (ảnh minh họa)

Có tháng thiếu thốn còn phải vay tiền bạn bè. Rồi có khi ăn uống cũng phải tiết kiệm thì may ra hàng tháng mới có tiền về quê thăm bố mẹ. Đó là chưa có con, còn có con ra, tiền sữa, tiền sinh hoạt cho con còn tốn gấp vạn lần. Nghĩ mà quá sợ. Mỗi khi dừng lại ở chợ mua mớ ra thì nửa tiếng sau không chen được ra tới cổng. Thật sự tôi quá chán cuộc sống chốn thành thị này. Đợi mà mua nhà, chắc phải mọt kiếp, vì tiền ăn còn không đủ nói chi tiền nhà cửa sang trọng. Cả đời chỉ đi ở nhà thuê thì chán lắm!

Van xin chồng về quê sống an nhàn

Tôi thật sự hết chịu nổi nên đã nhiều lần xin chồng về quê, sống và làm công việc bình thường. Nhưng chồng tôi vốn học cao nên không muốn về quê, sợ người ta bàn bạc, rồi xì xào. Vì trình độ cao chí ít cũng phải kiếm được công việc ra trò, hoặc là làm ở nơi diện đồ dong phuc cong so mà người ta không hay biết thu nhập của mình như thế nào. Về tỉnh, cứ lương tháng vài triệu sợ người ta lại chê cười.

Chồng tôi sĩ diện cao nên rất sợ bị người khác soi mói. Anh không muốn về quê, chỉ muốn lập nghiệp ở Hà Nội và thà rằng đi thuê nhà, thà rằng lương không đủ tiêu, thà rằng không bằng tiền lương khi về quê đi làm. Anh vẫn chấp nhận cuộc sống như thế mấy năm nay. Hai vợ chồng chưa dám sinh con cũng là vì thiếu thốn.


Vậy mà khi tôi cương quyết, chồng bảo tôi cứ về, anh ở đây lập nghiệp, coi như vợ chồng tạm xa nhau, chồng đi làm xa, thi thoảng anh sẽ về thăm tôi. (Ảnh minh họa)

Vậy mà chồng dỗi hờn, bảo tôi không có chí tiến thủ. Người ta tiến thủ thì cũng phải có tương lai, chứ ai lại cứ lương ba đồng mà cũng đòi tiến thủ. Trong khi về quê, có cuộc sống an nhàn hơn, với mức thu nhập, tuy tiền mặt không bằng ở Hà Nội, nhưng nhu cầu sống thất hơn rất nhiều. Tính ra thì cũng chẳng thua thiệt gì nhau. Ở quê chẳng phải thuê nhà, có thích không.

Vậy mà khi tôi cương quyết, chồng bảo tôi cứ về, anh ở đây lập nghiệp, coi như vợ chồng tạm xa nhau, chồng diện đồng phục công sở đi làm xa, thi thoảng anh sẽ về thăm tôi. Nói vậy thì nói làm gì, muốn là vợ chồng cùng nhau phấn đấu, bên cạnh nhau, sẻ chia với nhau. Tôi cũng chẳng trách chồng, vì thật ra, mỗi người mỗi suy nghĩ. Chồng vẫn là người quyết định chính. Nhưng đúng là, sống như thế này thì thật quá khổ cho tôi, và tôi cũng không còn tâm trí nào để tính chuyện cố gắng kiếm tiền nữa. Không an cư thì làm sao mà lạc nghiệp?!

Eva.vn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét