Đã có không ít lá đơn xin thôi việc được viết ra chẳng phải vì lương thấp bổng ít mà chính bởi người trong cuộc không thể chịu đựng được những đồng nghiệp diện đồng phục công sở thích dựng chuyện nói xấu người khác.
Thành công tạo ra sự thăng tiến và cả lòng ganh tị. Trên chặng đường cống hiến cho công việc để leo lên được những vị trí cao hơn, chắc hẳn bạn đã vượt qua nhiều bạn bè và thậm chí cả kẻ thù ngấm ngầm mà bạn không hề biết rõ. Trong khi bạn nghĩ rằng đồng nghiệp giống như một người bạn thì trên thực tế lại có lúc bạn bị chính những người sát cánh kề vai ở công ty với mình sẵn sàng "trừ khử" bạn ra khỏi cuộc đua thăng tiến.
Sau khi được sếp tin cẩn giao cho giải quyết mấy hợp đồng kinh doanh cỡ lớn, tự nhiên Oanh cảm nhận được có cái gì đó không ổn trong thái độ của một vài người đồng nghiệp diện dong phuc cong so cùng phòng. Từ thái độ, họ tiến đến những hành động không được đẹp lắm đối với Oanh. Nếu Oanh có điện thoại của khách hàng, mấy kẻ đó lại tự nhiên chuyện trò rôm rả, cố vặn volum hết cỡ khiến cô không thể nghe nổi đầu dây bên kia đang nói gì, đành phải ra ngoài văn phòng gọi lại để không lỡ công việc của khách. Vậy nên nếu sếp có vô tình đi qua những nơi đó hỏi Oanh đi đâu thì tất nhiên, họ đổ cho cô ngay cái tội "từ sáng đến giờ chưa thấy mặt đâu, chắc là lại mải mê chơi bời ở đâu rồi".
Chưa dừng lại ở đó, tranh thủ những lúc Oanh đi vắng, họ thản nhiên lục lọi máy tính, chỗ làm việc của cô, bày bừa đủ thứ trên bàn khiến Oanh cảm thấy rất khó chịu. Tệ hại hơn, một lần biết chắc mình đã chuẩn bị bản báo cáo chuẩn bị trình trước một cuộc họp quan trọng với ban lãnh đạo công ty nhưng chỉ quay đi một chút, Oanh đã thấy nó "bốc hơi" từ lúc nào. Hỏi các đồng nghiệp ngồi cạnh, cô cũng chỉ nhận được một thái độ thờ ơ, lãnh đạm. Sau này, được nghe cô bé thực tập kể lại qua mail, Oanh mới biết mình đang là nạn nhân của nạn đố kỵ nơi công sở. Cô sinh viên thực tập cũng thú nhận vì sợ bị trả thù nên không dám nói thẳng lúc đó với Oanh.
Trường hợp của Oanh chỉ là một trong vô vàn những nạn nhân của tình trạng đố kỵ, ganh ghét ở công sở. Lời khuyên tốt nhất cho nạn nhân là phải thận trọng để hạn chế tối thiểu những "đòn tấn công" ngầm từ phía các đồng nghiệp diện đồng phục công sở xấu tính nếu muốn tồn tại. Bị "chơi xấu", hẳn bạn sẽ rất bực mình nhưng bạn cần phải hết sức bình tình để giải quyết mọi chuyện. Nóng giận chỉ khiến bạn trở thành kẻ thất bại trong mắt họ mà thôi. Khi phát hiện ai là thủ phạm, cần mạnh bạo nói thẳng vấn đề để xem họ muốn gì khi làm thế. Sau đó chuẩn bị cho mình tập hợp lý lẽ thích hợp để trình lên xếp.
Biết được tình trạng đang diễn ra với mình, Oanh rất cẩn thận trong từng lời ăn tiếng nói, hành động ở công ty vì cô biết chỉ cần cô sơ hở một chút, đám đồng nghiệp lại có dịp móc máy cô với sếp. Oanh cũng thường xuyên lưu lại những gì đã làm, đặt pass cho máy tính cá nhân, hạn chế tiếp xúc tối đa với họ. Ngoài ra, cô nỗ lực không ngừng, chăm chỉ làm việc để chứng tỏ khả năng, kinh nghiệm của mình như muốn nói với sếp "Tôi mới là người có năng lực".
Nam Giang, nhân viên diện dong phuc cong so tư vấn luật cho một công ty bất động sản là người rất điển trai nhưng lại gặp khó khăn trong việc làm thân với các đồng nghiệp nữ chỉ vì “tội” mặc áo chống nắng và đeo khẩu trang khi ra đường. Anh kể: “Mình bị dị ứng với ánh mặt trời, nếu để chỗ da thịt nào hở ra trong cái nắng mùa hè thì tối về nổi mẩn lên ngay.Giải thích bao nhiêu lần là vì dị ứng mà mình buộc phải ăn mặc như ninja chứ không vì sợ da đen như các chị em nhưng vẫn bị đồng nghiệp nhìn như người từ sao Hỏa xuống. Thậm chí còn rộ lên tin đồn mình là “gay”. Có hôm đang ngủ trưa thì giật thót người vì cảm giác như ai đó đang lén kiểm tra “hàng họ”. May mà lấy vợ có con sớm chứ không thì giờ ế vợ như chơi”.
Nếu như Nam Giang mắc tội “chui trong vỏ kén” thì chị Hải, một cán bộ thuộc dự án liên quan đến nông nghiệp, lại mắc “tội” quá xông xáo. Chị rất thích đầu trần chân đất đi xuống cơ sở, ba cùng với bà con. Nông dân yêu mến chị bao nhiêu thì các đồng nghiệp nhìn chị với ánh mắt nghi ngại bấy nhiêu. Chị tâm sự: “Cái gì khác biệt hình như cũng khó được chấp nhận. Hồi mới đi làm mình hăng lắm, toàn xung phong đi vùng sâu, vùng xa.Mấy bà hành chính kháo nhau: “Lương ba cọc ba đồng mà suốt ngày đi công tác, con bé này chắc moi tiền cơ sở giỏi”. Có bác nông dân quý chị quá, chả có gì cảm ơn, vác cả bao khoai nhà trồng được mang lên cơ quan biếu chị. Chị từ chối thì bác ấy tủi thân chảy nước mắt nên chị đành phải nhận. Lúc mang khoai đi chia cho các đồng nghiệp thì bản thân chị chảy nước mắt vào trong vì người ta kháo nhau chị ăn bẩn, bòn cả mấy củ khoai của những người quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.
Nga, một nạn nhân khác của nạn đố kỵ ở công sở cho biết đã có lúc cô muốn rời bỏ công ty khi không thể chịu nổi miệng lưỡi và những hành vi xấu của mấy đồng nghiệp nữ cùng phòng. Nhưng rồi nghĩ lại rất khó để có cơ hội thăng tiến như ở đây, Nga đành ngậm đắng nuốt giận, vẫn giữ tâm trạng rất bình thường mỗi khi đến văn phòng làm việc và tiếp tục công việc trong sự cố gắng hết sức. Cô muốn cho họ thấy cô không cần quan tâm đến những lời nhận xét, phê bình của mỗi cá nhân mà hãy dùng kết quả để chứng minh bản thân mình. Và cuối cùng, Nga đã chiến thắng khi mấy người đồng nghiệp phát chán khi suốt ngày "buôn dưa", bàn tán hay chơi xỏ mà Nga chẳng có phản ứng gì, thêm đó, Nga còn được sếp ưu ái hơn vì hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ.
Phải làm đơn xin thôi việc hai lần chỉ vì không chịu nổi cảm giác bị cô lập trong công ty, mãi rồi chị Thảo mới hiểu ra mình mắc tội hay phát biểu trong các cuộc họp của công ty. Chị làm mảng marketing, đầu tuần nào cũng phải họp giao ban để rút kinh nghiệm, đề ra phương án tối ưu cho công việc. Nhân viên ở cơ quan chị thường thích tán chuyện ở hàng trà đá vỉa hè nhưng khi vào đến cuộc họp lại im thin thít. Sếp chị bực quá, bảo chả có cơ quan nào như cái cơ quan này, chuyện trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã thông nên ông đặc biệt trân trọng những người dám góp ý cho nhau ngay trong cuộc họp nội bộ.Chị Thảo cười như mếu kể: “Mình dại lắm. Sếp bảo góp ý để giúp nhau cùng tiến bộ thì cứ hồn nhiên xung phong phát biểu. Trong cuộc họp, mọi người theo sếp vỗ tay rần rần nhưng về đến phòng thì không khí khác hẳn”. Những người bị chị nhắc tên trong cuộc họp quay ra tìm cách cô lập chị.Tưởng mình làm điều hay cho đồng nghiệp không ngờ lại thành ra tạo mũi tên bắn ngược vào tim mình. Làm tốt công việc, lương cao bổng nhiều mà cuối cùng chị Thảo vẫn phải viết đơn xin thôi việc vì chẳng còn chút hứng thú bước chân vào một nơi mà đồng nghiệp nhìn mình như… con bệnh.
dd
Không bị “vạ miệng” như chị Thảo nhưng Vân Anh, nhân viên lễ tân của một công ty tài chính, lại mắc tội “không biết ăn mặc thế nào cho phải”. Cô tâm sự: “Em học hành ít nên tự biết thân biết phận, có được chỗ làm là mừng lắm rồi, chả bao giờ dám mở lời trong các cuộc bàn tán của mọi người. Vậy mà cũng chả yên thân.Hồi mới đi làm, em xin tiền mẹ sắm một loạt váy áo. Nghĩ mình là lễ tân, phải ăn mặc lịch sự cho đẹp mặt công ty, ai ngờ bị mấy chị sồn sồn soi mói khiếp quá. Các chị ấy bảo lương lễ tân ba cọc ba đồng, lấy đâu ra tiền mà thời trang thời treo quá trời thế kia. Đào mỏ của trai thì mới có! Giám đốc động viên em ăn mặc đẹp mà nhân viên lại nhìn em như quả bom sexy khiến cho em mặc đẹp thì có tội với các chị, mà mặc xấu thì có lỗi với sếp. Haizz! Như đứng giữa ngã ba đường!”.
Nhiều trường hợp nạn nhân của nạn đố kỵ vì cố gắng để được thăng chức hoặc tăng lương mà quên mất mọi người xung quanh. Thực tế, nếu bạn chú ý đến những thành viên của nhóm và ghi nhận sự đóng góp của họ thì những nỗ lực cố gắng của bạn có thể thành công hơn bạn nghĩ. Ví dụ, trong các cuộc họp, thay vì xưng “tôi” bạn nên sử dụng từ “chúng tôi”, hỏi ý kiến của họ khi thực hiện các kế hoạch lớn.
Dù bạn có thực sự là “sao” trong công ty, thì cũng cần thể hiện tầm quan trọng của cả nhóm và khẳng định mọi thành công đều nhờ vào công sức của tập thể. Bằng cách này, các đồng nghiệp sẽ cảm thấy thoải mái hơn trong môi trường làm việc.
Sưu Tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét